News Ticker

Menu
Tiếng bước chân phá vỡ suy nghĩ của mỗi người, một nữ tử áo xanh đi tới, nàng không có bạn nữ đi cùng, lẻ loi một mình một bóng trong dũng đạo vắng vẻ mà vẫn dạo bước thong thả như đi trên phố lớn náo nhiệt, không vội vã như nữ tử bình thường. Đầu nàng đội mũ chùm, lụa trắng phủ xuống che đi mặt có phần thần bí, trông thấy Lý Thừa Càn cũng chỉ nhún người thi lễ, ngay chào hỏi cũng chẳng có đã rời đi. Lý Thừa Càn không ngờ lại còn trả lễ, không nói gì cả. Vân Diệp đang hiếu kỳ thì một cơn gió thổi qua vén góc khăn che mặt lên, khuôn mặt thanh tú đập ngay vào mắt Vân Diệp khiến y ngỡ mình nằm mơ.
- Lão bà?
Vân Diệp gọi lớn:
Nữ tử áo xanh sửng sốt, chỉ hơi dừng một chút lại tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước lại quay lại, nhìn thấy Vân Diệp mặt xen lẫn vui mừng và kinh ngạc, nhấc chân lên dẫm mạnh. Một tiếng kêu thảm, Vân Diệp ôm chân nhảy lò cò, miệng nói:
- Lão bà, em làm gì vậy, có gì về nhà hẵng nói, trước mặt người ngoài ...
Còn chưa nói hết một nắm đấm trắng mịn đã nhanh chóng lớn lên trước mắt, sau tiếng "bốp", Vân Diệp nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, nữ tử áo xanh lấy khăn lau tay, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Vân Diệp vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hai cái mắt trâu to tướng của Trình Xử Mặc, trong đó có trêu ghẹo, có khinh bỉ, chỉ thiếu có đồng tình. Nghĩ mà xem, bị một thiếu nữ đấm cho ngất xỉu còn mặt dày nói mình là tướng quân?
Chẳng để ý tới cái đó, Vân Diệp bật mình ngồi dậy, nhảy từ trên giường xuống, giày cũng chẳng đi đã muốn lao ra ngoài, bị Trình Xử Mặc ôm ngang hông ném lại giường. Vừa mới định chửi thì bị ấn chặt lấy tay chân, Lý Thừa Càn ở bên cạnh rất ăn ý đưa tới một cái dây lưng, loáng cái đã bị trói gô lại.
Trình Xử Mặc vừa trói vừa nói:
- Tiểu Diệp, vi huynh biết ngươi từ nhỏ lớn lên bên cạnh sư phụ, chưa được thấy qua nữ tử xinh đẹp, nhìn thấy Cửu Y thì bị ca ca mang đi mất, đó là ca ca sai, lần tới còn gặp được thì huynh đệ ngươi tới trước, ca ca ta ở đằng sau ngăn sóng gió cho, còn nữ tử trong cung thì quên đi.
Lý Thừa Càn cầm chén trà vắt chân chữ ngũ ngồi trên cái ghế kiếm từ Vân gia, khẽ nhấp một ngụm trà, thư thái thở ra một hơi dài, bộ dạng du nhàn như ở trên lâu thành ngắm quang cảnh.
- Thành Càn, nữ tử đó là ai?
Còn may là miệng chưa bị bịt lại:
- Nữ quyến trong cung, ngươi cho rằng bổn thái tử là hạng phản đồ bán đứng người nhà của mình sao?
Thái tử điện hạ thôn kính giọng vang vang chính nghĩa, Vân Diệp thấy cái bản mặt này thích hợp làm bia tập bắn nhất.
- Một bữa tiệc lớn, thêm vào một bao gà rán.
Vân Diệp ra giá:
- Chút lợi nho nhỏ có thể động lòng đường đường thái tử điện hạ sao?
Mặc dù nuốt mấy ngụm nước bọt, song vẫn kiên định từ chối:
- Ba bữa, còn giúp ngươi huấn luyện mấy đầu bếp.
Vân Diệp lần này chơi tới cùng luôn:
- Xong, ta về phái mười đầu bếp tới nhà ngươi, không được qua quít có có, nếu không, hừ hừ, ngươi hiểu mà. Trông cái bộ dạng không kiềm nén nổi của ngươi kìa, thôi không để ngươi sốt ruột nữa, người mà ngươi gặp hôm nay là tỷ tỷ của ta, Lý An Lan!
- Nói láo, trong số con cái của bệ hạ chẳng phải ngươi lớn nhất sao?
- Hừ, chỉ đồn đại thôi, chuyện trong cung người ngoài sao biết được.
Sau khi ký vô số điều ước bất bình đẳng, Vân Diệp cuối cùng cũng làm rõ được Lý An Lan là ai, nàng là kết quả của Lý Nhị bệ hạ sau khi say rượu, khi đó Lý Nhị tuổi mới 14 còn là một tên hoàn khố, làm đại tỳ nữ bụng ễnh lên xong thì quên béng luôn cái chuyện này.
Do mẫu thân địa vị thấp hèn, Lý An Lan là trưởng nữ thực sự của Lý Nhị nhưng không hề có đãi ngộ xứng đáng, nếu như chẳng phải Trường Tôn hoàng hậu muốn làm một hiền hậu gương mẫu một đời, đối đãi với con cái phi tần trong vương phủ như con mình thì đã chẳng phát hiện ra sự tồn tại của Lý An Lan, khi Lý An Lan đáng thương gặp được phụ thân của mình thì đã 12 tuổi rồi.
Lý Nhị đối xử với con cái của mình thì khỏi phải nói, tên đã viết vào sách điệp, đang muốn cho danh phận thì lại bận rộn làm thịt ca ca đệ đệ của mình, chuyện này gác sang một bên. Cho tới khi cả nhà vào hoàng cung, lần nữa nhắc lại chuyện này thì không ngờ Lý An Lan 12 tuổi nhưng tính cách lại cực kỳ dữ dội, từ chối tiếp nhận sắc phong của Lý Nhị bệ hạ. Trong lòng hổ thẹn song không chịu cúi đầu, Lý Nhị bố trí mẹ con Lý An Lan ở một góc vắng vẻ trong hoàng cung, giảm bớt cung cấp hàng ngày để trừng phạt.
Lý An Lan cũng chẳng phải là nữ tử yếu đuối bó tay chịu trói, không ngờ khai khẩn một mảnh đất trong cung, tự trồng tự ăn, mặc dù thường ngày thiếu thôn, nhưng không chịu cúi đầu. Lý Nhị hết cách đánh để mặc nàng. Vị tỷ tỷ này luôn là đối tượng khâm phục của các hoàng tử hoàng nữ khác trong cung, nhưng do Lý An Lan đối xử với hoàng đế rất tệ, đám đệ muội chỉ đành tránh xa. Thành phong cách độc lai độc vàng của nàng trong cung.
- Ha ha ha, bà xã của ta quả nhiên không phải người thường, có cá tính, ta thích.
Nghe xong Lý Thừa Càn giới thiệu, Vân Diệp sung sướng lăn lộn trên giường. Nữ tử này chẳng những giống bà xã đời sau, ngay cả cái tính nóng nảy cũng kế thừa, quật cường, độc lập, ra sức truy cầu nắm giữ bản thân. Bà xã như vậy phải mau mau dự tính thôi, nếu không để con heo nào đó ăn mất thì mình muốn khóc cũng chẳng có nước mắt.
- Này, Tiểu Diệp, ngươi không lên cơn điên đấy chứ? Phụ hoàng ta cũng không phải chưa tìm phò mã cho tỷ ấy, tỷ ấy lấy cái chết phá hỏng chuyện này, còn nói : Phu tế của tỷ ấy phải học rộng năm xe, phong độ ngời ngời, là hiền tài lên ngựa biết chinh quân, xuống ngựa hiểu an dân, quan trong hơn cả đời chỉ lấy tỷ ấy, nếu không tỷ ấy thà cô độc cả đời chứ tuyệt đối không lấy. Ngươi nói xem phu tế như vậy tìm đâu ra? Cho dù có cũng thèm hạ mình cưới tỷ ấy à?
Lý Thừa Càn mặt khinh khỉnh:
- Xử Mặc, tiểu đệ có thể tính là phong độ ngời ngời chứ?
- Hơn ta nhiều, trong Tả Vũ Vệ doanh không ai đẹp trai hơn ngươi.
- Tiểu đệ miễn cưỡng được coi là học rộng năm xe?
- Không ai thông minh hơn ngươi, đó là cha ta nói.
- Vậy huynh nói xem đấng hiền tài tiểu đệ đây có cơ hội cưới đệ muội của huynh về không?
- Khỏi phải nói, hai chữ thôi, xông lên!
Lý Thừa Càn hết nhìn Trình Xử Mặc lại nhìn Vân Diệp cứ như nhìn hai con quái thú. Loại người nào có thể tự yêu bản thân tới mức độ đó? Vân Diệp mặc dù bị trói nhưng bộ dạng như tân lang sắp động phòng, Trình Xử Mặc xoa chân múa tay như muốn vào hoàng cung cướp người, không thèm để ý tới hai tên thần kinh này nữa, mình nên suy nghĩ xem làm sao để Vân Diệp thực hiện lời hứa thì hơn.
…..
Lý An Lan vô cùng tức giận, hôm nay gặp phải một tên phóng đãng, trước mặt thái tử mà dám gọi mình là lão bà, nhìn một cái là biết ngay hạng hoàn khố. Bên cạnh thái tử không có kẻ nào tốt đẹp, những thứ phế phẩm vô dụng toàn thiên hạ sao tập trung hết ở Trường An, kẻ nào cũng tô vẻ bề ngoài bóng bẩy, trong bụng toàn rác.
Nhớ lại thời gian trước phụ hoàng muốn đem mình gả cho thứ tử của Trường Bình quận công Trương Lượng là không kìm nổi giận, đó là thứ khốn kiếp gì chứ! Người trông xấu xí đã đành rồi, lại bôi son chát phấn, đầu còn cắm một bông hoa quyên to như cái bát, mở miệng là phô bày đủ thứ xấu xa.
Phụ hoàng cũng tức muốn nổ tung, một bài Quan Sư thôi mà đọc lắp ba lắp bắp, năm kho lương ở thành nam thôi cũng chẳng đếm đủ, loại ăn hại như vậy dám mạnh miệng nói mình là tướng quân trên ngựa, cưỡi ngựa cũng loạng choạng, mình dùng đá dọa con ngựa một cái là ôm lấy cổ ngựa khóc kêu cha gọi mẹ.
Xem ra phụ hoàng ghét mình thật, tùy tiện kiếm một người gả mình đi cho khuất mắt.
*
Mai xem Vân Diệp đi tán vợ

No Comment to " Chương 73: lão bà "